Giày cao gót bằng băng của Băng Vương Hậu giẫm mạnh xuống đất, một cột băng từ dưới chân mọc lên, nâng cô ta lên không trung, thoát được đòn tấn công.
Nhưng vào lúc này, vài sợi tơ còn sắc bén hơn cả lưỡi dao chặt đứt băng trụ, làm Băng Vương Hậu rớt xuống, tiếp đó vô số sợi tơ từ bốn phương tám hướng kéo tới, ép Băng Vương Hậu lui về phía Ôn Văn đang xông tới.
Mắt thấy cả hai mặt đều bị tấn công, Băng Vương Hậu sẽ chết ở nơi này, đột nhiên cô ta hét lên chói tai.
Tiếng hét chói tai sắc bén này đủ sức chấn vỡ thủy tinh, vô số nhũ băng nương theo tiếng hét đó làm trung tâm, giống như gợn sóng khuếch tán ra ngoài.
Nhũ băng này mặc dù không thể ngăn cản được thế tấn công nhưng có thể làm thế tấn công bị trì hoãn lại.
Thừa dịp này, Băng Vương Hậu quay sang chém một phát về phía bầu trời, cắt đứt những sợi tơ kia.
Sau đó quả cầu băng giống như bowling ném ra ngoài, đập vào người Ôn Văn, gây ra lực va chạm mạnh mẽ làm Ôn Văn lui về phía sau mười mấy mét.
Ôn Văn đứng vững lại, tập trung quan sát, phát hiện lúc này Băng Vương Hậu đã thay đổi hình dạng.
Da thịt vốn trắng nõn như tuyết lúc này đã biến thành tinh thể băng màu lam xanh nhạt trong suốt, những chùm ánh sáng chiếu xuống từ trần nhà bị vỡ soi sáng cơ thể Băng Vương Hậu, làm cô ta rạng ngời rực rỡ.
Thực hiển nhiên, hiện giờ Băng Vương Hậu đã thực sự quyết tâm.
"Đẹp thật... nhưng cũng càng buồn nôn hơn rồi."
Cơ thể Băng Vương Hậu biến thành tinh thể băng, hơn nữa cơ thể cũng trở nên bán trong suốt nên bây giờ cho dù cô ta không nâng tay lên thì cũng...
"Dùng phương thức này làm mình không thể nào tập trung sự chú ý được, con quái vật này đúng là quá vô sỉ."
Nói xong, Ôn Văn lại một lần nữa vọt tới, anh và Shermore cũng không tức giận, ngược lại càng bị áp chế thì lại càng hăng hơn.
Cấp Tai Nạn trung tự như vậy mới xứng đáng để bọn họ chiến đấu, nếu quá dễ dàng bị đánh bại thì ngược lại lại càng không thú vị.
Mà trận đấu trước đó chẳng qua chỉ là màn khởi động mà thôi, kế tiếp mới thật sự là tiết mục chính!
Ba người tiếp tục chiến đấu, mới đầu mặc dù Băng Vương Hậu biến đổi trạng thái nhưng vẫn hơi luống cuống tay chân với thế tấn công của hai người, nhưng dần dần cô ta đã thích ứng được.
Đối mặt với Ôn Văn, bên ngoài cơ thể Băng Vương Hậu xuất hiện một cái khiên băng giống như mặt gương, lúc chống đỡ công kích của Ôn Văn thì có thể tự nhiên làm cột ánh sáng năng lượng mạnh mẽ kia bị bắn lệch đi.
Mà đối mặt với Shermore, quanh người Băng Vương Hậu xuất hiện lưỡi dao không ngừng xoay tròn xoắn nát tất cả sợi tơ tới gần người, nếu sợi tơ của Shermore mảnh tới mức mắt thường khó nhận ra vậy thì cứ phá hủy hết là được.
Băng Vương Hậu thật không hổ là quái vật từng ở cấp Tai Nạn thượng tự, kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn hai người Ôn Văn.
Bên này đang chiến đấu kịch liệt, cuộc chiến của Tống Lăng và Hùng Sư Vương ở bên kia rốt cuộc đã rơi vào thế cục lệch sang một bên.
Hùng Sư Vương và Băng Vương Hậu kết hợp thì Tống Lăng không phải là đối thủ, nhưng chỉ đối phó một người thì Tống Lăng thuận buồm xuôi gió hơn hẳn.
Mất đi sự giúp đỡ của Băng Vương Hậu, Hùng Sư Vương nhanh chóng rơi vào thế yếu, cho dù móng vuốt của nó kiên cố sắc bén nhưng tốc độ phá hoại thực vật của nó không nhanh bằng tốc độ phát triển thực vật của Tống Lăng.
Dần dần phản kích của Hùng Sư Vương ngày càng yếu, phải dựa vào lớp áo giáp cứng rắn cố chống đỡ tấn công của Tống Lăng.
Cuối cùng nhất thời không thể chống đỡ, nó bị dây leo của Tống Lăng quấn lấy, sau đó bị mạnh mẽ cởi bỏ bộ giáp vô hình kia!
Không có bộ giáp, Hùng Sư Vương mất đi hơn phân nửa sức mạnh, chỉ có thể tập trung tinh thần chống đỡ đòn tấn công của Tống Lăng.
Hai người một lần nữa rơi vào thế giằng co, chẳng qua lần này chỉ cần Hùng Sư Vương lộ ra chút sơ hở sẽ bị đám thực vật của Tống Lăng cắn nuốt!
Lúc trận chiến tiến hành được một lúc lâu, toàn bộ Vương cung đều rách mướp, Bạch Tiểu Mật truyền tới một tin tức, nói rằng mình đã gom hết thứ tốt có thể tìm được Vương cung rồi.
Ôn Văn vui vẻ búng tay một cái, thu Bạch Tiểu Mật lẫn túi đồ kia vào trạm thu nhận.
Đối với quái vật thả ra bên ngoài, chỉ cần Ôn Văn muốn thì có thể thu chúng trở về trạm thu nhận bất cứ lúc nào, không cần phải đích thân đi bắt trở lại.
Vơ vét đã xong, vậy thì tiếp tục chiến đấu cũng không còn ý nghĩa, vì thế Ôn Văn bắt đầu suy đoán xem nên làm thế nào phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lúc này ở trên chiến trường, còn sức để phân tâm đại khái chỉ có mỗi Ôn Văn vì mớ lông nách kia mà không thể hoàn toàn tập trung vào trận chiến mà thôi.
Do dự một hồi, Ôn Văn hạ quyết tâm.
Anh dùng năng lực số liệu hóa cơ thể của mình gia tăng thuộc tính vào cổ họng, hiện giờ anh thậm chí có thể sử dụng cổ họng để phát ra công kích sóng âm.
Nhưng anh không phải dùng để tấn công, mà là dùng để quấy rối, anh nhắm thẳng hướng Hùng Sư Vương hô to: "Hùng Sư Vương, vợ mày giỏi quá đi!" âm thanh này lớn khủng khiếp, truyền đi cả nửa thị trấn.
Vô số quái vật và nhân loại đang chém giết lẫn nhau đều quỷ dị dừng lại giây lát, bọn họ đang tự hỏi lời của Ôn Văn có ý gì, là Ôn Văn đang làm gì Băng Vương Hậu sao?
Tiêu Tân Lôi trốn trong góc hẻo lánh không ngừng cười khổ, chuyện thế này quả nhiên chỉ có Ôn Văn có thể làm ra.
Nhưng làm Ôn Văn thất vọng là Hùng Sư Vương tỏ ra mắt điếc tai ngơ, không hề có chút phản ứng nào tới anh.
Nhưng Băng Vương Hậu nghe thấy thì lập tức chém một phát kiếm khí băng giá về phía Ôn Văn, suýt chút nữa đã gọt phần bắp đùi của Ôn Văn.
Ôn Văn hít một hơi khí lạnh, không thể nào tin nổi nhìn Hùng Sư Vương: "Như vậy mà cũng nhịn được, quá mạnh mẽ... không đúng, cái tên khốn Hùng Sư Vương này có lẽ tưởng rằng mình khen vợ hắn đẹp, không thể làm như vậy..."
Tiếp đó, Ôn Văn một lần nữa quay sang Hùng Sư Vương hô to: "Hùng Sư Vương, lông nách của vợ mày đẹp quá!"
Lần này, Hùng Sư Vương đang tập trung tinh thần chiến đấu nhịn không được sửng sốt, tên Ôn Văn này làm sao biết lông nách của Băng Vương Hậu chứ?
Nhưng cũng chính vì một khoảnh khắc tự hỏi như vậy, một chân của nó đã bị dây leo quấn lấy, tiếp đó cả thân hình cùng bị vài đóa hoa ăn thịt táp trúng.
Hùng Sư Vương kịch liệt giãy giụa nhưng chỉ kịp quào đứt hai cây hoa ăn thịt người, tiếp đó cả cơ thể bị đám hoa ăn thịt còn lại cắn nuốt.
Hùng Sư Vương.... đột tử!
Nháy mắt hắn chết đi, sương đỏ trong không khí biến mất, không khí trong thị trấn Cổ Tích tựa hồ trở nên tươi mát.
Rất nhiều quái vật đang sống chết chiến đấu với quái vật đều ngừng lại, không biết vì sao mình lại có suy nghĩ chém giết mãnh liệt như vậy.
Nháy mắt Hùng Sư Vương tử vong, Ôn Văn lại tiếp tục hô to: "Băng Vương Hậu, chồng mày chết rồi!"
Băng Vương Hậu vốn đang vì câu lông nách kia mà điên cuồng chiến đấu, nhìn thấy thảm trạng của Hùng Sư Vương thì ánh mắt trở nên đỏ bừng, mất đi lý trí.
Khí lạnh trên người cô ta tăng lên hơn ba phần!
Băng Vương Hậu điên cuồng phóng ra giá rét hướng về phía Tống Lăng, nhưng ngay lúc đó ánh mắt Ôn Văn chợt lóe sáng.
"Sơ hở! Tuy khí lạnh trở nên mạnh mẽ hơn nhưng cả người lại toàn sơ hở!"
Ôn Văn gia tăng toàn bộ thuộc tính vào năng lượng ánh sáng của thiên sứ, ngoại trừ cần thiết để lao mạnh tới trước, toàn bộ đều tập trung vào tay phải, làm anh trông như một cái mặt trời nhỏ màu xanh lá cây vậy.
Sau đó, tập kích về phía Băng Vương Hậu!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo